Đã sinh ra là tất phải chết! Vũ trụ
nào có chừa một ai!
Hơn nữa, dù ai đó có không tin vào
Luân Hồi, Tái Sinh, thì không có nghĩa là vì thế mà Luân Hồi và Tái Sinh không
hiện hữu hoặc sẽ chừa người đó ra.
Luân Hồi và Tái Sinh cũng có nghĩa rằng
Thời Gian là bất tận và việc Chết rồi Sinh – Sinh rồi Chết – cũng vì thế mà
không bao giờ dứt.
Và chúng ta, không một ai có thể nói
chắc rằng mình sẽ sống đến khi nào hoặc sẽ chết lúc nào!
Cho nên, không nghiên cứu về cái chết
để biết mà làm những gì cần làm để chuẩn bị cho mình là một việc hết sức sai lầm.
🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️
😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔😔
Cái chết của con người rơi vào hai lĩnh vực (hoặc hai phạm trù): chết vì sự chấm dứt tự nhiên của thọ mạng, dù là qua bệnh hoạn hoặc tuổi già, và sự chết phi thời (bất đắc kỳ tử) do bởi tai nạn hoặc bạo lực mang đến. Cái chết của bất kỳ ai cũng đều có những yếu tố cá biệt tùy theo tình huống, điều kiện thể xác (thể trạng), và trạng thái tâm thức (tâm trạng) của người đó. Tuy nhiên, dù gì đi nữa thì một sự diễn tả bao quát chung về tiến trình chết của con người cũng giúp cho chúng ta lĩnh hội được vấn đề chết là gì. Có lẽ điều hữu ích nhất là nhìn vào sự trải nghiệm này từ vị trí của người đang trong tiến trình chết.
Vào giai đoạn đầu tiên, người đang chết trải nghiệm sự tan rã của nguyên tố đất (địa đại), nguyên tố này đã được gìn giữ ở luân xa rốn. Để giữ cho thẳng đứng người, nhấc cánh tay hoặc chân lên là điều không còn có thể làm được nữa. Cái đầu ngửa ra sau, răng thì nghiến, thân thể có biểu hiện teo lại. Người đang trong tiến trình chết cảm thấy nặng nề, bị ép xuống. Khả năng nhìn thấy (thị lực) bị mờ dần và đôi mắt nhìn chăm chăm không nháy. Người đang trong tiến trình chết bị khống
chế bởi trạng thái buồn ngủ và mê mờ, một trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Dù là không nhìn thấy rõ ra bên ngoài, nhưng một dấu hiệu bí mật quan trọng đối với một thiền giả là việc nhìn thấy những viễn tượng như ảo giác và ánh sáng bập bùng lấp đầy không gian. Một thiền giả cảm nhận được trong giai đoạn này những ánh sáng chập chờn đầu tiên của sự chói sáng không ngăn ngại ở phía bên kia của sự ngăn che thường tình của tâm.
Vào giai đoạn thứ hai, người đang chết trải nghiệm sự tan rã của nguyên tố nước (thủy đại), đã được gìn giữ ở luân xa tim. Da và tóc mất đi vẻ ngời sáng, máu và tinh dịch đông đặc lại, và người đang chết chịu đựng tình trạng khô khan tột cùng của miệng, mũi, cổ họng, và mắt. Những giác quan thuộc về thân bị giảm đi đáng kể, tạo nên ít cảm xúc về đau đớn hay thích thú, nóng hoặc lạnh. Sự nghe giảm sút, và tiếng vù vù và vo vo trong các lỗ tai không còn nữa. Người đang chết trở nên dễ cáu kỉnh, không thoải mái, khó hài lòng. Dấu hiệu bí mật là sự nhìn thấy những ảnh tượng của khói đang lấp đầy không gian.
Vào giai đoạn thứ ba, người đang trong tiến trình chết trải nghiệm sự tan rã của nguyên tố lửa (hỏa đại), đã được gìn giữ ở luân xa cổ họng. Không còn có thể nuốt được nữa, sự tiêu hóa ngừng hẳn hoàn toàn, sức nóng bên trong (nội nhiệt) rút từ chân tay về trung tâm của thân thể, hơi thở ra trở nên lạnh hơn. Khả năng ngửi (khứu giác) biến mất dần. Người đang chết trở nên mơ hồ, và sự nhận biết ngay cả những người bạn thân và gia quyến cũng chập chờn. Dấu hiệu bí mật là sự nhìn thấy những ảnh tượng của những chấm màu đỏ như là những con đom đóm lấp đầy không gian.
Vào giai đoạn thứ tư, người đang chết trải nghiệm sự tan rã của nguyên tố gió (phong đại), đã được gìn giữ ở luân xa giới tính. Vì luân xa giới tính tan rã, cái cấu trúc năng lượng của cơ thể sụp đổ. Việc thực hiện bất kỳ một hành động nào bằng thể xác cũng đều trở nên bất khả thi, mắt trợn ngược về sau, giọng nói the thé, hơi thở hổn hển, các giác quan của nếm và sờ (vị giác và xúc giác) không làm việc. Tất cả mọi khía cạnh của tâm thức rút lui về luân xa tim. Những dạng thô ráp của những năng lượng cần cho sự sống thoát ra ngoài, làm cho hơi thở kéo dài ra.
Vào lúc này, năng lượng nghiệp, thông thường là trú ở luân xa giới tính, bắt đầu thoát ra. Năng lượng nghiệp hiện diện với con người từ giây phút thụ thai, và nó quyết định những hoàn cảnh của kiếp sống của người đó. Vào lúc chết, nó lướt ra khỏi thân thể, làm phát sinh những trải nghiệm về hình ảnh, một loại hồi tưởng về nghiệp. Những ai đã có những hành động của thân, lời và ý đã rất là tiêu cực có thể nhìn thấy những hình dáng gây khủng khiếp hoặc một sự hồi chiếu lại những khoảnh khắc xấu trong đời họ. Họ có thể phản ứng bằng những âm thanh khiếp sợ nơi cổ họng. Những ai đã sống đức hạnh và tử tế có thể trải nghiệm những hình ảnh hỷ lạc, thiên giới và nhìn thấy những hình dáng của những người bạn thương yêu và những đấng giác ngộ. Họ sẽ ít sợ chết. Người đang chết không còn có cái mối gắn kết mong manh nhất vào những mục đích thế tục nữa. Dấu hiệu bí mật là sự nhìn thấy những ngọn đèn bơ lung linh lấp đầy không gian.
Có một hơi thở cuối cùng, dài, tiếp theo là sự khép lại sau cùng những khả năng nhìn thấy, nghe, ngửi, nếm, và xúc chạm. Về mặt thể xác thì người đó đã chết, nhưng một tiến trình rất vi tế đang diễn ra ở bên trong. Qua suốt kiếp sống của một người, một giọt năng lượng trắng tinh chất nhận được từ người cha lúc thụ thai đã được giữ trong luân xa đỉnh đầu, treo ngược xuống như một chữ Hang màu trắng. Giờ đây, vào giây phút lâm chung, nó hạ xuống qua kinh mạch trung tâm đến
luân xa tim, vô hiệu hóa tất cả các khái niệm liên quan đến giận dữ. Người ta trải nghiệm một vật chiếu sáng màu trắng to lớn như là mặt trăng mùa thu đang lên.
Ở luân xa rốn, giọt năng lượng đỏ tinh chất tiếp nhận từ người mẹ lúc thụ thai đã được giữ trong hình dạng của một chữ Ah màu đỏ. Giờ đây nó đi lên qua kinh mạch trung tâm đến luân xa tim, vô hiệu hóa tất cả những khái niệm liên quan đến tham dục. Người ta trải nghiệm một vật chiếu sáng màu đỏ khổng lồ như là mặt trời đang mọc. (Theo một đại truyền thống khác, năng lượng trắng của người cha liên quan đến sự tham dục, của người mẹ là sự giận dữ.)
Hai giọt tinh chất đó hội tụ ở luân xa tim. Rồi những khía cạnh vi tế nhất của tâm thức, được chuyển tải bởi những năng lượng mờ nhạt nhất, lún vào những giọt đã hòa hợp. Tất cả mọi khía cạnh của tâm thức liên quan đến ảo tưởng đều bị vô hiệu hóa. Giai đoạn chuyển tiếp (bardo) của thời khắc chết thế là đã xong, và người chết rơi vào một trạng thái bất tỉnh tối đen như là bầu trời giữa đêm không mây. Sự bất tỉnh này là sự bắt đầu giai đoạn trung ấm (bardo) của bản tánh của vạn hữu (thật tánh của mọi hiện tượng). Những gì còn lại về sự sống của một con người là giọt bất khả hoại nằm ở
tim nắm giữ cái tinh chất trần trụi của tâm thức và những số lượng nhỏ mong manh nhất của những năng lượng cần thiết cho sự sống. Nó có thể ở lại trong thân xác đến ba ngày trong một người bình thường, còn với một đại thiền giả thì nó sẽ lưu lại lâu hơn. Nếu người chết là một người bình thường, người ta có thể vỗ mạnh nơi đỉnh đầu ngay sau hơi thở cuối cùng để cuốn hút tâm thức hướng lên
phía luân xa đỉnh đầu và một tái sinh cao. Bởi vì tâm thức phản ứng lại cái xác chết được sờ chạm đến, người ta không được động chạm vào thân thể, đặc biệt là bàn chân, để tránh cho thần thức khỏi bị cuốn hút về một cái lỗ bên dưới và một tái sinh thấp. Thân thể cũng không nên hỏa táng trong ba ngày, vì sợ rằng tâm thức sẽ trải nghiệm sự bị thiêu đốt. Dĩ nhiên, để cái xác không đụng chạm ba
ngày ở phương Tây thì khó hơn ở Tây Tạng.
Nếu pháp p’howa được thực hiện thành công hoặc những dấu hiệu rõ ràng khác xuất hiện cho thấy rằng tâm thức đã thoát ra, thì những hạn chế về việc đụng chạm đến thân xác khỏi áp dụng.
Om Ami Dewa Hri
🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏
🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌕
🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏
🌕🌕🌕🌕🌕🌕🌕
Việt dịch: Tiểu Tăng Nguyệt Quang Bảo
Turners Station, KY: 05/8/2018
🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️
Turners Station, KY: 05/8/2018
🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️🧘♀️🧘♂️
Nguyên văn Anh ngữ:
How We Die
HUMAN DEATH FALLS into two categories: death as the natural termination of the life span, whether through sickness or old age, and untimely death by accident or violence. Everyone's death has unique elements according to the circumstances, one's physical condition, and one's state of mind. A general description of the human dying process, however, helps us to comprehend what death is. It is perhaps most helpful to look at this experience from the point of view of the dying person.
In the first stage, the dying person experiences the dissolution of the earth element, sustained in the navel chakra. It becomes impossible to stay erect, to lift one's arms and legs. The head lolls back, the teeth grind, the body appears to shrink. One feels heavy, pressed down. Sight blurs and the eyes stare up unblinking. One is overcome by drowsiness and dullness, a semiswoon. Though not outwardly apparent, an important secret sign for a meditator is seeing mirage-like visions and flickering lights filling space. A meditator perceives in this the first glimmerings of the unimpeded lucidity on the other side of mind's ordinary obscuration.
In the second stage, the dying person experiences the dissolution of the water element, sustained in the heart chakra. Skin and hair lose their luster, blood and semen coagulate, and one suffers extreme dryness of mouth, nose, throat, and eyes. Bodily sensations are greatly reduced, producing little feeling of pain or pleasure, heat or cold. Hearing diminishes, and ringing and humming in the ears cease. One becomes irritable, uncomfortable, hard to please. The secret sign is seeing visions of smoke filling space.
In the third stage, the dying person experiences the dissolution of the fire element, sustained in the throat chakra. It becomes impossible to swallow, digestion stops completely, inner heat recedes from the limbs toward the center of the body, the exhaled breath becomes colder. The sense of smell fades. One becomes vague, and recognition of even close friends and relatives wavers. The secret sign is seeing visions of red dots like fireflies filling space.
In the fourth stage, the dying person experiences the dissolution of the air element, sustained in the sex chakra. As the sex chakra dissolves, the structure of the body's energy collapses. It becomes impossible to perform any physical actions, the eyes roll back, the voice rasps, respiration is gasping, the senses of taste and touch fail. All aspects of consciousness retract toward the heart chakra. The coarse forms of the vital energies exit, making exhalations protracted.
At this time the karmic energy, which usually abides in the sex chakra, begins to exit. The karmic energy is with one from the moment of conception, and it determines the conditions of one's lifetime. At the moment of death, it sweeps out of the body, giving rise to visionary experiences, a kind of karmic review. Those persons whose activities of body, speech, and mind have been very negative may see terrifying forms or a replay of the bad moments of their lives. They might react with guttural sounds of fear. Those who have been virtuous and kind might experience blissful, heavenly visions and see forms of loving friends and enlightened beings. They will have little fear of death. One no longer has the slightest connection to worldly purposes. The secret sign is seeing flickering butter lamps filling space.
There is one last, long exhalation, followed by the final closure of sight, hearing, smell, taste, and touch. Physically one is dead, but a very subtle process is taking place internally. Throughout one's life, the essential white drop of energy received from one's father at conception has been sustained in the crown chakra, hanging upside down as a white syllable Hang. Now, at the moment of death, it descends through the central channel to the heart chakra, nullifying all concepts related to anger. One experiences a great white illumination like the autumn moon rising.
In the navel chakra, the essential red drop of energy received from one's mother at conception has been sustained in the form of a red syllable Ah. Now it rises through the central channel to the heart chakra, nullifying all concepts related to desire. One experiences a great red illumination like the rising sun. (According to another great tradition, the father's white energy is related to desire, the mother's to anger.)
The two drops converge in the heart chakra. Then the subtlest aspects of consciousness, carried by the faintest of energies, subside into the merged drops. All aspects of consciousness related to delusion are nullified. The bardo of the moment of death is over, and one falls into a black swoon like the clear midnight sky. This swoon is the beginning of the bardo of the true nature of phenomena. What remains of one's being is the indestructible heart drop that holds the bare essence of consciousness and the slightest traces of the vital energies. It may remain in the body for up to three days in an ordinary person, longer in a great meditator. If the deceased is an ordinary person, one should strongly tap the crown of the head right after the last breath to draw the consciousness upward toward the crown chakra and a higher rebirth. Because the consciousness responds to the corpse being touched, one should refrain from handling the body-particularly the feet-to prevent the consciousness from being drawn toward a lower orifice and a lower rebirth. Nor should the body be eremated for three days, lest the consciousness experience being burned. Of course, leaving the body untouched for three days is more difficult in the West than in Tibet.
If p'howa has been successful or other clear signs appear that the consciousness has exited, these restrictions on handling the body do not apply.
🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎🍎
No comments:
Post a Comment