Tất
cả những học giả tầm cỡ khi họ vỗ tay và tranh luận với nhau là họ đang cố sức
tìm kiếm một cái gì đó cụ thể và chân thật. Cũng giống như họ tranh luận vậy,
khi đi đến chỗ tột cùng thì chẳng có một thứ gì thực sự tự nó tồn tại được để
mà tìm; ngoài cái ý nghĩa rốt ráo đó ra, không có một nhận thức chân thật (chân
hiện lượng) thực tiễn nào cả.
Khi đã nhìn ra được vấn đề này rồi, chúng ta sẽ nhận ra được rằng tất cả mọi hiện tượng trong Luân Hồi và Niết Bàn đều thiếu vắng sự tồn tại vốn dĩ. Chúng hiện ra đó nhưng chỉ như là một ảo ảnh vậy thôi. Người ta đâu tìm thấy được bất kỳ một sự vật nào mang trong mình bất kỳ một sự chân thật, một sự tồn tại chân thật hay một sự tồn tại vốn dĩ nào đâu. Một cách rốt ráo, nhận thức chân thật, hoặc là Pramana, thiết lập một nền tảng cho rằng tự tánh của sự vật đều là trống không. Cái tâm của chính bạn, cái Phật tánh của chính bạn là trống không, và chẳng có thứ gì mà bạn có thể tìm thấy để mà chộp nắm lấy được cả. Dựa theo cách lý luận này, người ta bắt đầu nhận ra và đi đến được kết luận về bản chất chân thật của thực tại hay là bản tánh của tâm.
Khi đã nhìn ra được vấn đề này rồi, chúng ta sẽ nhận ra được rằng tất cả mọi hiện tượng trong Luân Hồi và Niết Bàn đều thiếu vắng sự tồn tại vốn dĩ. Chúng hiện ra đó nhưng chỉ như là một ảo ảnh vậy thôi. Người ta đâu tìm thấy được bất kỳ một sự vật nào mang trong mình bất kỳ một sự chân thật, một sự tồn tại chân thật hay một sự tồn tại vốn dĩ nào đâu. Một cách rốt ráo, nhận thức chân thật, hoặc là Pramana, thiết lập một nền tảng cho rằng tự tánh của sự vật đều là trống không. Cái tâm của chính bạn, cái Phật tánh của chính bạn là trống không, và chẳng có thứ gì mà bạn có thể tìm thấy để mà chộp nắm lấy được cả. Dựa theo cách lý luận này, người ta bắt đầu nhận ra và đi đến được kết luận về bản chất chân thật của thực tại hay là bản tánh của tâm.
(Mọi
sai trật trong việc chuyển sang Việt ngữ là lỗi của Nguyệt Quang Tinh
Xá)
All
the great scholars, when they clap their hands and debate with each other, are
trying to find something that is valid and true. As they debate, ultimately, there is nothing that actually exists from its own side
to be found; apart from the ultimate meaning, there is no other actual valid
cognition. When we realize this, we realize that all phenomena in samsara and
nirvana lack inherent existence. They appear, but just like an illusion. One
does not find anything that possesses any truth, any truth existence, or any
inherent existence. Ultimately, valid cognition or Pramana establishes that
things are empty of self nature. Your own mind, your own Buddha-nature is
empty, and there is nothing that you can find to grasp at. By means of
following this reasoning, one begins to realize and come to the conclusion of
the actual nature of reality or the nature of the mind.
- Amitabha Teaching
called Revealing the Path to Liberation by His Eminence Garchen Triptul
Rinpoche.
No comments:
Post a Comment